Hè năm nay cả nhà tôi đi du lịch Đà Nẵng. Cả nhà đi theo kiểu bình dân, tự lên kế hoạch, tự book vé, khách sạn, v.v... Khoảng 2 tuần trước khi lên đường tôi đã chuẩn bị hết kế hoạch vui chơi cho từng ngày (cả nhà đi 5 ngày). Nhà tôi chọn đi chơi từ thứ 2 đến sáng thứ 7 về để tránh đi vào cuối tuần sẽ bị đông và giá cả ngày trong tuần cũng mềm hơn.
Tối thứ 2 (17/7) cả nhà lên xe ra sân bay. Lúc đi trời mưa tầm tã, phải gọi mãi mới được 1 xe uber. May sao xe rất đẹp và rộng rãi còn ông anh lái xe thì cực vui tính, chuyện trò suốt dọc đường. Chuyến bay theo lịch là 7h cất cánh nhưng bị delay mất hơn 1 tiếng nên phải 8h30 mới bay được. Nhà tôi về đến khách sạn cũng gần 10h đêm nên chỉ có thể ra ăn ở quán gần khách sạn và dạo bộ ngoài biển Mỹ Khê một chút. Tôi đã cố tình đặt khách sạn gần biển để khi thích là có thể đi bộ ra ngắm biển. Khách sạn nhỏ và không nằm ở mặt đường lớn nên giá cũng khá mềm, chỉ 550k 1 đêm cho phòng double bedroom.
Sáng hôm sau cả nhà dậy thuê 2 xe máy. Xe máy trong Đà nẵng cực kỳ dễ thuê và cực kỳ tiết kiệm, chỉ hơi vất vả nếu trời nắng nên phù hợp với thanh niên hơn là với người có tuổi. Cả nhà chạy xe vào trung tâm thành phố, đến số 63 Lê Hồng Phong ăn bún chả cá. Giá một tô bún rơi vào khoảng 40-50k, không rẻ nhưng rất chất lượng, nước dùng đặc biệt ngon còn miếng cá và miếng chả thì to bự. Ở Đà Nẵng gần như hàng ăn nào cũng có 1 hũ hành tím ngâm dấm gắp ra ăn cùng bún cũng rất hợp. Giải quyết xong tô bún cả nhà lên xe chạy thẳng bán đảo Sơn Trà. Đường lên Linh Ứng, Sơn Trà là đoạn đường đẹp nhất Đà Nẵng vì một bên là biển, một bên là núi. Chạy xe máy hơi nắng chút nhưng có thể thoải mái ngắm toàn cảnh bãi biển Đà Nẵng từ trên cao, khoái hơn ô tô nhiều. Thăm chùa Linh Ứng xong, cả nhà tiếp tục chạy xe thêm khoảng 10km nữa để đến thăm cây đa cổ thụ. Nhà tôi bỏ qua đỉnh bàn cờ vì thật sự trên đó cũng không có gì hay để xem. Cây đa cổ thụ không đặc sắc lắm nhưng tôi muốn đến đó vì từ đó có thể đi bộ ra mũi Nghê - một địa điểm rất đẹp ở Sơn Trà. Thông tin trên mạng nói rằng có đường đi bộ (khoảng 1km) từ cây đa ra mũi nghê nhưng đến nơi thì mới biết đó không phải là đường đi bộ mà là lối mòn đi xuyên rừng. Không có con đường nào cả mà chỉ có dấu hiệu bằng sơn hoặc dây ruy băng buộc trên thân cây để chỉ cho mọi người biết đúng hướng cần đi. Mất gần 40 phút tôi và thằng Dương mới ra được đến mũi Nghê, mồ hôi ướt hết áo nhưng bù lại cảm giác được đặt chân đến nơi ít người đến. Thực ra chúng tôi cũng chỉ đứng ở trên nhìn xuống chứ không leo xuống tận nơi được vì vách đá dựng đứng. Muốn ra tận chỗ hòn đá hình con nghê phải đi thuyền mới ra được.
Quay trở về chỗ cây đa cũng đã hơn 12h, cả nhà di chuyển khỏi bán đảo Sơn Trà, đi sâu vào trong khu dân sinh để tìm quán hải sản. Quán hải sản Năm Đảnh nằm tít tận trong ngõ ở đường Trần Quang Khải, phải hỏi thăm mấy lần mới đến được. Quán nhậu kiểu bình dân, hải sản đồng giá 60k/món không kể là hàu hay bề bề. Đồ ăn khá tươi và ngon, nêm nếm vừa miệng còn giá cả thì không thể yêu hơn. Cả nhà 4 người ăn 7-8 món hải sản và uống bia nữa mà chỉ hết khoảng 500k. Điểm trừ là chỗ ngồi khá chật, kiểu quán nhậu bình dân, và lợp mái tôn nên nóng, tôm, ghẹ và bề bề đều nhỏ nhưng với người travel on budget như nhà tôi thì vậy là quá ổn rồi. Ăn xong cả nhà về lại khách sạn nghỉ ngơi, định rằng chiều dậy sẽ đi chợ và đi tắm biển. Không may, chiều hôm đó Đà Nẵng mưa to, mãi đến gần 4h mới ngớt. Cả nhà đành gọi taxi ra thăm chợ Cồn chứ không đi tắm biển được.
Chợ Cồn là chợ lớn nhất ở Đà Nẵng, bán đủ mọi thứ trên đời. Tôi thì không quan tâm lắm đến mua sắm mà vào chợ chỉ cốt để thử mấy đồ ăn vặt ở đây. Loanh quanh một lúc tôi cũng thử được vài món như: bánh tằm dừa, bánh da lợn, nộm xơ mít,... Tiếc vì bụng dạ có hạn nên không thử được hết các món. Rời chợ, cả nhà đến quán Trần ở gần cầu quay sông Hàn ăn món bánh tráng thịt heo. Quánh này thì quá nổi tiếng rồi, vị trí đẹp, chỗ ngồi lịch sự, đồ cũng ngon nhưng giá thì hơi chát một chút. Cả nhà gọi 2 suất heo 2 suất bò và mấy chai nước suối mà lúc thanh toán cũng hết gần 700k. Ăn xong, cả nhà đi bộ qua cầu sang bên kia sông để đi dạo dọc bến Bạch Đằng rồi lại đi qua cầu Rồng bắt taxi về. Cầu ở Đà Nẵng được xây khá đẹp và chắc chắn. Tôi không rành mấy về xây dựng nên chỉ đoán mò sau khi gõ thử vào thành cầu, dây cáp và nhìn những chỗ bắt vít. Cầu Rồng được gọi tên do khung sắt trên cầu được tạo hình con rồng, phần đầu rồng có thể phun nước phun lửa và còn có mắt hình trái tim - cute lạc lối.
Sang đến đầu bên kia của cầu Rồng lại có cầu tình yêu với đèn lồng trái tim đỏ rực. Ở Đà Nẵng nhìn đâu cũng thấy tràn ngập yêu thương, từ cảnh quan cho đến con người. Ấy là tôi cứ phán đại vậy chứ không dám chắc vì tôi chỉ lưu lại đây có vài ngày. Mà trong những ngày ở Đà Nẵng tôi không có gì phải phiền lòng với mọi thứ ở thành phố này (giao thông thông thoáng, gần như không thấy bóng cảnh sát, đồ ăn ngon mà giá cả phải chăng, người bán hàng, người lái taxi hầu như đều vui vẻ hòa nhã).
Hai hôm tiếp theo nhà tôi đi Bà Nà và Cù Lao Chàm theo dạng mua tour lẻ. Mua tour hay tự đi thì chi phí cũng sàn sàn như nhau nhưng mua tour thì đỡ cho bạn khoản phải xếp hàng mua vé, có xe đưa đón, có hdv, v.v... Đổi lại về thời gian sẽ bị thúc ép không được tự do thoải mái vui chơi như tự đi. Bà Nà so với hồi 2011 tôi đến thì giờ đã hoàn thiện hầu hết các hạng mục. Cảnh thiên nhiên và cảnh quan nhân tạo cứ phải gọi là đẹp lung linh, tha hồ cho các con giời chụp ảnh sống ảo. Nhưng hình như ai đến Đà Nẵng cũng nhất định phải đi Bà Nà nên nó đông khủng khiếp (mặc dù tôi đã đi vào thứ ba chứ không phải cuối tuần). Chỗ nào cũng đông đặc người, lại còn lắm trung quốc với hàn xẻng nói năng xí xố, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nên cũng chẳng còn thấy thư thả mà thăm quan ngắm cảnh nữa. Xuống chỗ vui chơi thì trò nào cũng xếp hàng dài cả cây số nên tôi và Dương chọn chơi trò có ít người xếp hàng nhất - trò leo núi. Trông ngoài tưởng dễ ăn thế mà đến khi leo thật thì được độ 10 mét là tay tôi mất cảm giác, chân thì run lẩy bẩy, phải bỏ cuộc. Sau nhất định sẽ kiếm chỗ ngoài Hà Nội để thử lại chứ hôm nay thua vừa cay vừa không phục.
Cù Lao Chàm cũng đông chẳng kém Bà Nà. Chờ đợi khoảng 45 phút cả nhà mới lên được ca nô. Ca nô đi Cù Lao Chàm phóng thì thôi rồi. Tôi ngồi đầu mũi thấy phê lắm, cảm giác mỗi lần ca nô nhảy trên ngọn sóng rồi đáp xuống thì tim gan mình cũng nhảy ra ngoài theo. Thanh niên thì có thể thích đi ca nô chứ các cụ có tuổi ngồi ca nô vậy không khác gì tra tấn, may mà đi về không cụ nào ốm. Cù Lao Chàm quản lý và dịch vụ không tốt như ở Mỹ Khê, trên bãi biển có nhiều rác và dịch vụ ăn uống tôi cũng không ưng ý. Đi Cù Lao Chàm có hoạt động lặn biển ngắm san hô nhưng thật ra chỉ là bơi úp mặt xuống nước vì hướng dẫn viên bắt mọi người phải mặc áo phao. Tôi và Dương đều bơi được, muốn bỏ áo phao lặn xuống ngắm tận nơi nhưng không được. Tóm lại cả tour Bà Nà và Cù Lao Chàm đều hơi thất vọng, mặc dù cảnh quan đẹp nhưng lại không được trải nghiệm trọn vẹn.
Ngày cuối ở Đà Nẵng lịch trình của nhà tôi nhẹ nhàng hơn. Sáng đi chợ Hàn mua ít đồ khô mang về làm quà rồi chiều ra thăm Ngũ hành sơn và xuống Hội An. Cách Hội An 5km chúng tôi rẽ vào bãi biển An Bàng. Trong danh sách 100 bãi biển đẹp nhất thế giới do CNN bình chọn thì Việt Nam có 2 là bãi Dài ở Phú Quốc và bãi An Bàng ở Hội An. Vì vậy nên tôi nhất định phải vào tắm thử cho biết. So với bãi Mỹ Khê hay Cửa Đại thì An Bàng hoang sơ hơn do chưa bị khai thác. Trên bãi chỉ có vài hàng ăn uống, một vài nhà nghỉ và chỗ tắm nước ngọt. Bãi biển khá dốc nên đi ra khoảng 20 mét là đã ngập đầu người. Tôi cũng không rõ lý do vì sao bãi An Bàng lại lọt danh sách vì bãi này gần cửa sông nên nước không trong như Mỹ Khê, cát cũng ngả màu nâu chứ không trắng mịn. Đặc biệt là cửa sông nên có thêm đặc sản bèo tây dạt vào bãi rất nhiều. Tắm xong cả nhà di chuyển được đến khu phố cổ thì là tầm 7h tối. Gửi xe và vào ăn đặc sản Hội An là Cao Lầu ở quán Không Gian Xanh. Đi dạo quanh phố cổ tôi thử thêm mấy món đường phố nữa như nước Mót (nước thảo mộc), bánh giầy, chè sen v.v... Đồ lưu niệm ở Hội An khá đẹp và rẻ. Áo dài may sẵn có 500k, áo phông loại đẹp có 250k, loại thường thì 150k, ví, túi xách kiểu thổ cẩm chỉ vào khoảng 50 - 150k v.v...
4 ngày 5 đêm ở Đà Nẵng nhà tôi cũng đi được kha khá các điểm đến chính. Ngoài mấy món kể trên, nhà tôi còn ăn thêm 2 món khá ngon ở đây là mỳ Quảng bà Vị ở 106 Lê Đình Dương và cơm gà A.Hải ở 100 Thái Phiên. Tổng kết thiệt hại ăn uống, vui chơi, chỗ ở, và vé máy bay khứ hồi hết 22tr cho 4 người. Trung bình mỗi người hết 5.5tr - chi phí tương đối hợp lý khi đi cùng cả gia đình và ưu tiên cho việc ăn uống nghỉ ngơi. Năm nay đi tôi lên kế hoạch khá chi tiết nên mọi thứ diễn ra đều suôn sẻ, thuận lợi, chỉ trừ một điểm là tôi không tính đến sức của các cụ nên làm các cụ bị mệt khi theo lịch trình. Sang năm nếu bố trí được nhà tôi sẽ đến một địa điểm khác và kế hoạch sẽ được lên chi tiết hơn nữa để đảm bảo sức khỏe cho 2 cụ.
Tối thứ 2 (17/7) cả nhà lên xe ra sân bay. Lúc đi trời mưa tầm tã, phải gọi mãi mới được 1 xe uber. May sao xe rất đẹp và rộng rãi còn ông anh lái xe thì cực vui tính, chuyện trò suốt dọc đường. Chuyến bay theo lịch là 7h cất cánh nhưng bị delay mất hơn 1 tiếng nên phải 8h30 mới bay được. Nhà tôi về đến khách sạn cũng gần 10h đêm nên chỉ có thể ra ăn ở quán gần khách sạn và dạo bộ ngoài biển Mỹ Khê một chút. Tôi đã cố tình đặt khách sạn gần biển để khi thích là có thể đi bộ ra ngắm biển. Khách sạn nhỏ và không nằm ở mặt đường lớn nên giá cũng khá mềm, chỉ 550k 1 đêm cho phòng double bedroom.
Sáng hôm sau cả nhà dậy thuê 2 xe máy. Xe máy trong Đà nẵng cực kỳ dễ thuê và cực kỳ tiết kiệm, chỉ hơi vất vả nếu trời nắng nên phù hợp với thanh niên hơn là với người có tuổi. Cả nhà chạy xe vào trung tâm thành phố, đến số 63 Lê Hồng Phong ăn bún chả cá. Giá một tô bún rơi vào khoảng 40-50k, không rẻ nhưng rất chất lượng, nước dùng đặc biệt ngon còn miếng cá và miếng chả thì to bự. Ở Đà Nẵng gần như hàng ăn nào cũng có 1 hũ hành tím ngâm dấm gắp ra ăn cùng bún cũng rất hợp. Giải quyết xong tô bún cả nhà lên xe chạy thẳng bán đảo Sơn Trà. Đường lên Linh Ứng, Sơn Trà là đoạn đường đẹp nhất Đà Nẵng vì một bên là biển, một bên là núi. Chạy xe máy hơi nắng chút nhưng có thể thoải mái ngắm toàn cảnh bãi biển Đà Nẵng từ trên cao, khoái hơn ô tô nhiều. Thăm chùa Linh Ứng xong, cả nhà tiếp tục chạy xe thêm khoảng 10km nữa để đến thăm cây đa cổ thụ. Nhà tôi bỏ qua đỉnh bàn cờ vì thật sự trên đó cũng không có gì hay để xem. Cây đa cổ thụ không đặc sắc lắm nhưng tôi muốn đến đó vì từ đó có thể đi bộ ra mũi Nghê - một địa điểm rất đẹp ở Sơn Trà. Thông tin trên mạng nói rằng có đường đi bộ (khoảng 1km) từ cây đa ra mũi nghê nhưng đến nơi thì mới biết đó không phải là đường đi bộ mà là lối mòn đi xuyên rừng. Không có con đường nào cả mà chỉ có dấu hiệu bằng sơn hoặc dây ruy băng buộc trên thân cây để chỉ cho mọi người biết đúng hướng cần đi. Mất gần 40 phút tôi và thằng Dương mới ra được đến mũi Nghê, mồ hôi ướt hết áo nhưng bù lại cảm giác được đặt chân đến nơi ít người đến. Thực ra chúng tôi cũng chỉ đứng ở trên nhìn xuống chứ không leo xuống tận nơi được vì vách đá dựng đứng. Muốn ra tận chỗ hòn đá hình con nghê phải đi thuyền mới ra được.
Cảnh Đà Nẵng nhìn từ bán đảo Sơn Trà |
Mũi Nghê, Sơn Trà |
Chợ Cồn là chợ lớn nhất ở Đà Nẵng, bán đủ mọi thứ trên đời. Tôi thì không quan tâm lắm đến mua sắm mà vào chợ chỉ cốt để thử mấy đồ ăn vặt ở đây. Loanh quanh một lúc tôi cũng thử được vài món như: bánh tằm dừa, bánh da lợn, nộm xơ mít,... Tiếc vì bụng dạ có hạn nên không thử được hết các món. Rời chợ, cả nhà đến quán Trần ở gần cầu quay sông Hàn ăn món bánh tráng thịt heo. Quánh này thì quá nổi tiếng rồi, vị trí đẹp, chỗ ngồi lịch sự, đồ cũng ngon nhưng giá thì hơi chát một chút. Cả nhà gọi 2 suất heo 2 suất bò và mấy chai nước suối mà lúc thanh toán cũng hết gần 700k. Ăn xong, cả nhà đi bộ qua cầu sang bên kia sông để đi dạo dọc bến Bạch Đằng rồi lại đi qua cầu Rồng bắt taxi về. Cầu ở Đà Nẵng được xây khá đẹp và chắc chắn. Tôi không rành mấy về xây dựng nên chỉ đoán mò sau khi gõ thử vào thành cầu, dây cáp và nhìn những chỗ bắt vít. Cầu Rồng được gọi tên do khung sắt trên cầu được tạo hình con rồng, phần đầu rồng có thể phun nước phun lửa và còn có mắt hình trái tim - cute lạc lối.
Cầu Rồng (mắt trái tim) |
Hai hôm tiếp theo nhà tôi đi Bà Nà và Cù Lao Chàm theo dạng mua tour lẻ. Mua tour hay tự đi thì chi phí cũng sàn sàn như nhau nhưng mua tour thì đỡ cho bạn khoản phải xếp hàng mua vé, có xe đưa đón, có hdv, v.v... Đổi lại về thời gian sẽ bị thúc ép không được tự do thoải mái vui chơi như tự đi. Bà Nà so với hồi 2011 tôi đến thì giờ đã hoàn thiện hầu hết các hạng mục. Cảnh thiên nhiên và cảnh quan nhân tạo cứ phải gọi là đẹp lung linh, tha hồ cho các con giời chụp ảnh sống ảo. Nhưng hình như ai đến Đà Nẵng cũng nhất định phải đi Bà Nà nên nó đông khủng khiếp (mặc dù tôi đã đi vào thứ ba chứ không phải cuối tuần). Chỗ nào cũng đông đặc người, lại còn lắm trung quốc với hàn xẻng nói năng xí xố, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nên cũng chẳng còn thấy thư thả mà thăm quan ngắm cảnh nữa. Xuống chỗ vui chơi thì trò nào cũng xếp hàng dài cả cây số nên tôi và Dương chọn chơi trò có ít người xếp hàng nhất - trò leo núi. Trông ngoài tưởng dễ ăn thế mà đến khi leo thật thì được độ 10 mét là tay tôi mất cảm giác, chân thì run lẩy bẩy, phải bỏ cuộc. Sau nhất định sẽ kiếm chỗ ngoài Hà Nội để thử lại chứ hôm nay thua vừa cay vừa không phục.
Leo núi nhân tạo ở Bà Nà Hill |
Ngày cuối ở Đà Nẵng lịch trình của nhà tôi nhẹ nhàng hơn. Sáng đi chợ Hàn mua ít đồ khô mang về làm quà rồi chiều ra thăm Ngũ hành sơn và xuống Hội An. Cách Hội An 5km chúng tôi rẽ vào bãi biển An Bàng. Trong danh sách 100 bãi biển đẹp nhất thế giới do CNN bình chọn thì Việt Nam có 2 là bãi Dài ở Phú Quốc và bãi An Bàng ở Hội An. Vì vậy nên tôi nhất định phải vào tắm thử cho biết. So với bãi Mỹ Khê hay Cửa Đại thì An Bàng hoang sơ hơn do chưa bị khai thác. Trên bãi chỉ có vài hàng ăn uống, một vài nhà nghỉ và chỗ tắm nước ngọt. Bãi biển khá dốc nên đi ra khoảng 20 mét là đã ngập đầu người. Tôi cũng không rõ lý do vì sao bãi An Bàng lại lọt danh sách vì bãi này gần cửa sông nên nước không trong như Mỹ Khê, cát cũng ngả màu nâu chứ không trắng mịn. Đặc biệt là cửa sông nên có thêm đặc sản bèo tây dạt vào bãi rất nhiều. Tắm xong cả nhà di chuyển được đến khu phố cổ thì là tầm 7h tối. Gửi xe và vào ăn đặc sản Hội An là Cao Lầu ở quán Không Gian Xanh. Đi dạo quanh phố cổ tôi thử thêm mấy món đường phố nữa như nước Mót (nước thảo mộc), bánh giầy, chè sen v.v... Đồ lưu niệm ở Hội An khá đẹp và rẻ. Áo dài may sẵn có 500k, áo phông loại đẹp có 250k, loại thường thì 150k, ví, túi xách kiểu thổ cẩm chỉ vào khoảng 50 - 150k v.v...
4 ngày 5 đêm ở Đà Nẵng nhà tôi cũng đi được kha khá các điểm đến chính. Ngoài mấy món kể trên, nhà tôi còn ăn thêm 2 món khá ngon ở đây là mỳ Quảng bà Vị ở 106 Lê Đình Dương và cơm gà A.Hải ở 100 Thái Phiên. Tổng kết thiệt hại ăn uống, vui chơi, chỗ ở, và vé máy bay khứ hồi hết 22tr cho 4 người. Trung bình mỗi người hết 5.5tr - chi phí tương đối hợp lý khi đi cùng cả gia đình và ưu tiên cho việc ăn uống nghỉ ngơi. Năm nay đi tôi lên kế hoạch khá chi tiết nên mọi thứ diễn ra đều suôn sẻ, thuận lợi, chỉ trừ một điểm là tôi không tính đến sức của các cụ nên làm các cụ bị mệt khi theo lịch trình. Sang năm nếu bố trí được nhà tôi sẽ đến một địa điểm khác và kế hoạch sẽ được lên chi tiết hơn nữa để đảm bảo sức khỏe cho 2 cụ.
No comments:
Post a Comment