Tuesday, 24 January 2017

Một số cái mới ...

Cuối năm công việc lu bu nên tôi để blog mốc meo gần 1 tháng. Hiện tại, tôi vẫn chưa xong việc nhưng làm mãi cũng chán nên tranh thủ nghỉ viết mấy dòng cho thay đổi không khí.

Mới viết bài chào năm 2017 gần đây thì giờ đã sắp hết tháng đầu tiên của năm rồi. Tôi có thêm một số thứ mới (nhỏ thôi) muốn khoe với các bạn. Đầu tiên là tôi đã có hẳn 2 hình xăm trên tay trái (một ở vai và một ở chỗ cẳng tay). Lần đầu tiên tôi hạ quyết tâm đi xăm là cách đây 2 hay 3 năm gì đó nhưng bị fail vì họ đo huyết áp thấy cao quá nên không cho xăm. Thật ra thì tôi hay bị căng thẳng và huyết áp nhảy lung tung như vậy khi làm việc gì đó khác lạ so với bình thường, ví dụ đi tiêm, đi thi, phát biểu v.v... chứ không phải do tôi sợ đau. Chỗ tôi vừa xăm đây không đo huyết áp gì cả, và cũng chẳng có thuốc tê vậy mà tôi vẫn chịu đc 3 tiếng, không kêu ca gì. Nếu ai hỏi tôi là xăm có đau không thì cũng hơi đau (nếu không có thuốc tê) nhưng không đến mức ghê gớm lắm đâu. 

Việc thứ hai tôi mới làm được là ra công ty môi giới chứng khoán mở tài khoản giao dịch. Việc này cũng định làm từ năm ngoái rồi vì thằng bạn thân cấp 3 nó làm trong lĩnh vực này và tôi thấy nó đầu tư khá tốt. Lấy đà mãi tôi mới ra mở được cái tài khoản (mới chỉ là mở tài khoản thôi nhé còn giao dịch lời lỗ thế nào tôi còn đang mù tịt). Từ từ vừa chơi vừa học vậy, có thằng bạn để hỏi nên tôi cũng tự tin hơn.

Đầu năm mới của tôi có mấy thứ mới thế đó. Tuy nhỏ xíu nhưng tôi cũng thấy vui vẻ, phấn khởi hơn. Nghĩ lại năm trước, cả một năm dài tôi không có lấy một chút thay đổi nào. Ngày qua ngày cứ lặp đi lặp lại thật là nhàm chán. Năm mới tôi sẽ cố gắng mỗi tháng có một vài thay đổi nào đó để cuộc sống luôn mới mẻ.

À quên, tháng vừa rồi tôi cũng đọc thêm được 1 cuốn sách có tên là "My holiday in North Korea: The funniest/worst place on Earth" của tác giả Wendy E.Simmons. Ở Việt Nam chắc chưa có nên tôi không biết tiêu đề tiếng Việt là gì, dịch thô thì là "Kỳ nghỉ của tôi ở Bắc Triều Tiên: quốc gia tồi tệ nhất và cũng hài hước nhất trên đời". Tôi nghĩ cuốn sách này có thể để đọc cho vui, làm chuyện bông đùa chứ chưa đến mức best-seller hay must-read. Có thể vì tôi sống ở Việt Nam nên mấy chuyện tác giả mô tả trong sách tôi cũng không thấy lạ lắm, ví dụ như khi người dân nói chuyện về lãnh tụ thì bao giờ cũng phải thêm các từ như lãnh tụ kính yêu, lãnh tụ vĩ đại; hoặc khi tác giả đến thăm các công trình như bệnh viện, trường học thì công trình nào cũng có bia tưởng niệm ghi lại các câu chỉ đạo, hướng dẫn của lãnh tụ về việc xây công trình. Nếu bạn đến từ các nước châu Âu, hoặc châu Mỹ thì chắc bạn sẽ phải ôm bụng cười lăn lộn khi đọc những trải nghiệm của tác giả. Công bằng mà nói, cuốn sách khá hay, người viết có văn phong hài hước và mô tả chân thực những gì bà đã trải qua trong kỳ nghỉ tại Bắc Triều Tiên. Nếu bạn muốn biết đất nước này kỳ lạ đến đâu thì cuốn sách này sẽ cho bạn biết khá nhiều điều. Ngoài ra nếu bạn lười đọc sách thì có thể xem phim The Interview, nội dung cũng không khác sách là mấy. Bản thân tôi không có căn cứ để nói những gì tác giả viết là chính xác nhưng tôi tin bà Wendy không có động cơ gì để bịa đặt, bêu riếu về Triều Tiên. Có thể tôi sẽ tìm thêm một vài tài liệu khác viết về đất nước này để có cái nhìn chân thực hơn. 

Hôm nay tôi viết đến đây thôi, cũng chỉ là dăm ba chuyện không đầu cuối cho blog của riêng tôi. Sắp đến tết âm lịch, kính chúc các bạn và gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc.

No comments:

Post a Comment